Tô Chí Tự

NHỮNG GIỌT LỆ CHỰC RƠI



Tuổi ấu thơ , đôi mắt hồn nhiên Bé mất tự bao giờ Mà vấn vương tâm sự ! Ánh mắt chùng sâu Trăm nỗi buồn dồn ứ ! Như thất lạc thân quen vô lẽ Đời lấp lửng trắng đen Tình người rão mục Trộn lẫn vào nhau vinh nhục nên bé biết buồn ?! Đôi mắt bé như gióng lên hồi chuông Cho lòng người thức tỉnh Xã hội ngày nay xa rời công chính Đạo đức ngập bùn đen Đến nỗi cả đến trẻ em đôi mắt nai tơ không thể còn ngơ ngác ! Trách nhiệm này ai gánh vát ? Cả xã hội câm lời ! Trong đôi mắt âm u này... chừng những giọt lệ chực rơi !!!

Được bạn: HB 25.07.2011 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "NHỮNG GIỌT LỆ CHỰC RƠI"